Mùa thu Hà Nội đến, trong lòng người con xa quê bỗng dâng lên một nỗi nhớ khó tả. Giữa dòng người tấp nập, trong không gian êm đềm của đất trời, hình ảnh cúc họa mi - loài hoa bé nhỏ, trắng muốt, mang đến một nét dịu dàng khó quên.
Cúc họa mi không nồng nàn như hoa hồng, không rực rỡ như hướng dương, cũng chẳng kiêu sa như hoa lan. Nó chỉ là một loài hoa giản dị, khiêm nhường, nhưng lại gợi lên những cảm xúc sâu sắc và gần gũi đến lạ.
Hình ảnh cúc họa mi gợi nhắc về mùa thu của tuổi thơ, khi mẹ và bà vẫn thường chọn những bó hoa tươi về cắm trong nhà. Hoa không rực rỡ nhưng chính cái giản dị ấy lại khiến không gian trở nên ấm áp, bình yên. Mùi hương thoang thoảng của cúc họa mi, cái màu trắng tinh khôi như một lời nhắc nhở về sự thuần khiết, về tháng ngày an lành đã qua.
Thời gian trôi qua, con người lớn dần, bộn bề của cuộc sống hiện tại đôi khi khiến ta lãng quên những điều nhỏ bé. Khi mùa cúc họa mi trở lại, mọi ký ức dường như lại ùa về. Chỉ cần một góc phố với gánh hàng rong chở đầy cúc họa mi, trái tim lại bồi hồi với biết bao kỷ niệm. Mỗi bông hoa như một lời thì thầm, nhắc nhở rằng những điều bình dị mới là những điều đáng trân quý.
Cúc họa mi cũng giống như tình cảm gia đình, không phô trương, không ồn ào mà lặng lẽ, âm thầm ở bên. Mỗi mùa cúc nở khiến ta nhớ về người thân yêu, về kỷ niệm đã xa. Nhớ những buổi chiều mẹ đi chợ về, mang theo một bó hoa nhỏ và nụ cười dịu dàng trên môi. Nhớ những lần cùng bà ngồi bên bàn trà, nhâm nhi tách trà nóng, ngắm cánh hoa lay động trong gió thu nhẹ nhàng.
Với người xa quê, cúc họa mi không chỉ là một loài hoa. Nó là ký ức, là biểu tượng của tình thương và sự nhớ nhung. Mỗi lần thấy cúc họa mi nở rộ, lòng lại chùng xuống, những kỷ niệm về gia đình, quê hương ùa về khiến ta chỉ muốn quay về bên người thân, về với những điều bình dị và thân thương nhất.
Mùa cúc họa mi ngắn, chỉ nở rộ trong vài tuần. Trong lòng những người yêu Hà Nội, yêu sự bình dị của loài hoa này, cúc họa mi sẽ luôn là biểu tượng của tình yêu và sự thanh tao. Vẻ đẹp mỏng manh, trong trẻo ấy sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong bức tranh thu của Hà Nội. Nó là sự gắn kết giữa quá khứ và hiện tại, là nhịp cầu nối giữa những người đang sống và những kỷ niệm đã qua.
Cúc họa mi sẽ mãi mãi tồn tại như một ký ức đẹp đẽ, như một niềm thương nhớ chẳng bao giờ phai.